Giới thiệu. Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới mẻ. Đến với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc.
Đánh giá: 8.0/10 từ 47 lượt. Cùng đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc
Chương 5: Tần Vịnh Sợ Ma. /76. Chương Sau Chương Tiếp. Hoàng Bân vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dứt khoát như thế, kích động như mở cờ trong bụng: “Thật à? Ha ha, Lâm Phàm tôi biết cô là người tốt mà! Vậy quyết định thế nhé! Ngày mai tôi vào thay ca sáng cho cô! Hôm khác
Hắn là người làm ăn, chỉ cần lợi nhuận, không cần lý do hoặc là… nhiều chuyện.Khương Đào, con cờ có lợi nhất mà Oriel giấu trong ZF, dùng để thông báo tin tức các nước muốn tiêu diệt bọn chúng nhanh nhất, thế nên chúng có thể mua bán vũ khí, ma túy mà không kiêng dè
Trong số các tác giả Tin Mừng, thánh Lu-ca là tác giả Tin Mừng nhấn mạnh nhiều nhất đến cầu nguyện: Chúa Giêsu cầu nguyện trong tất cả những giờ phút quan trọng khi thi hành sứ vụ của Ngài như khi Ngài chọn nhóm Mười Hai, những người môn đệ thân tín của Ngài (6,12
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Sách mới Ebook Truyện Ngôn tình Cô vợ đặc công ngốc nghếch của tôi “Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt. “Rõ!” Cô gái cao gầy đứng thẳng người, nét mặt bình tĩnh. “Không có chuyện gì thì về đi, nhớ sắp xếp báo cáo đàng hoàng.” Sĩ quan có phần luyến tiếc cô lính đặc công xuất sắc này. Tuy cô không đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào nhưng lại thuộc nhóm toàn năng, có điều bao nhiêu năm nay chưa từng xin nghỉ phép lấy một lần, có thể nói là không đặt chân ra khỏi doanh trại nửa bước. Lần này đột nhiên đề xuất yêu cầu chuyển ngành, còn xác định thành phố công tác nữa, làm ông trở tay không kịp. Tham khảo thêm Cô vợ giả của tổng giám đốcTham khảo thêm Cô vợ hung dữTham khảo thêm Cô vợ lén có thai của tổng giám đốc bá đạoTham khảo thêm Cô vợ nhỏ cay cú không chọc đượcTham khảo thêm Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí CLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TẠI ĐÂY. Gợi ý cho bạn
Từ nhỏ Lâm Phàm sống với bà, dù được sống trong tình yêu thương của bà nhưng cô vẫn trốn trong “bức tường cảm xúc” mà cô tạo ra, cho nên khi yêu Tần Vịnh cô đã yêu anh như chính bà đã yêu mình, đó là che chở! Cho dù anh có làm điều gì cô vẫn chọn sẽ đứng bên anh, ủng hộ anh và thậm chí bảo vệ anh khi cần. Lâm Phàm cũng không nhận ra khi ở bên Tần Vịnh cô dần trở thành một người phụ nữ chân chính, cũng rơi nước mắt khi sợ hãi, cũng muốn được cưng chiều, cũng muốn được bảo vệ, thậm chí dù có chết thì cũng muốn nằm xuống bên cạnh người đàn ông đó! Những tình cảm đẹp đẽ đó nảy nở trong vùng đất chết mang đặc mùi khói lửa. Cô khát khao có một gia đình bình thường, cho nên cô lựa chọn đi theo anh, tin tưởng anh và bảo vệ anh. Đơn giản vì cô cần anh! Cô là vẫn là một người phụ nữ tuy khoác bộ đồ quân nhân, nên cũng yếu đuối như bao người, cũng mù quáng tin vào người đàn ông mình đã lựa chọn như bao cô gái khác. Ỷ lại! Cô muốn ỷ lại anh cả đời này!Còn Tần Vịnh dù anh được rất nhiều cô gái để ý, nhưng người làm cho anh thật sự hiểu như thế nào là yêu thì chỉ có Lâm Phàm. Tần Vịnh dẫn dắt Lâm Phàm đi trên con đường tình yêu đầy hoa hồng, nơi đó anh nuông chiều cô, bảo vệ cô khỏi những đau khổ, cho cô một gia đình mà từ lâu cô mong đợi. Trái tim của anh giờ là của cô! Cả đời này của anh cũng vậy. Đều thuộc về người con gái này. Đáng đọc!
“Cái gì?! Anh muốn ở đây?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phàm biến sắc, thét lên với Tần phút trước cô khéo léo đuổi ông tổng về, ai ngờ ông tổng lại hùng hồn nói muốn ở nhà cô, làm cô suýt nữa lăn từ trên sofa xuống.“Ti vi là anh mua, điều hòa anh mua, tủ lạnh máy hút khói anh cũng mua ở đây em lời muốn chết, còn được ngắm trai đẹp mỗi ngày nữa.” Tần Vịnh mặt dày mày dạn phân tích lỗ lã cho cô Phàm thật tình khóc không ra nước mắt “Mấy cái đó… tôi…” Cô không tìm ra từ nào để phản bác, đầu lưỡi sắp líu lại luôn.“Địa chỉ nhà anh lão họ Quách biết, lỡ lão còn bè đảng thì sao?” Tần Vịnh không nỡ khiến cô hoảng hốt luống cuống, bắt đầu biên chuyện nhăng đảng còn sót lại, sao hắn không nói Thiên Địa hội luôn đi.“Nhưng… nhưng anh ở đây, bọn bè đảng tới tôi cũng không bảo vệ anh giờ…” Lâm Phàm nói rồi khó nhọc chìa cái chân bó thạch cao ra trước mặt Tần Vịnh, tỏ ý là mình nói thật.“Anh tin tưởng em! Cho dù hiện giờ em què một chân vẫn có thể bảo vệ anh! Một mình anh ở nhà sợ lắm.” Không biết tiết tháo là vật chi, Tần Vịnh chớp đôi mắt sáng như sao lay động lòng người nhìn Lâm Phàm, biểu tình vô tội đáng thương như con chó con bị bỏ thiếu nước học Lâm Lỗi ngoắc đuôi nữa thương cho Lâm Phàm, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Vịnh, ma xui quỷ khiến gật đầu, hơn nữa dại ra mấy giây liền chụp lấy bàn tay trắng trẻo phân rõ từng đốt của Tần Vịnh, khí thế hùng hồn ngất trời cam đoan, “Ông tổng, anh yên tâm!! Anh cứ yên chí ở nhà tôi, chỉ cần Lâm Phàm tôi còn một hơi thở tôi sẽ không để bọn họ làm hại anh!”Tần Vịnh thấy mỹ nam kế thành công, trở tay nắm chặt tay Lâm Phàm tính ăn thêm ít đậu hũ, ai ngờ cô không chút lưu luyến rút tay ra, cầm remote trên bàn lên.“Ôi cha, nhiều năm rồi tôi chưa từng xem ti vi!” Lâm Phàm hí hửng cầm remote giống như cục cưng tò mò lật tới lật lui nghiên Vịnh sầu não chửi thầm mình còn không hấp dẫn bằng cái ti vi, mua ti vi làm cái gì! Tự dưng rảnh quá đi kiếm chuyện cho mình!“Ông tổng anh thích xem gì? Trong này có nhiều kênh ghê!” Lâm Phàm kinh ngạc than thở, ông tổng mua gì toàn đồ cao cấp! Vội vàng săn sóc hỏi han lấy lòng hắn trước.“Tùy.” Tần Vịnh bất mãn hơi bĩu đôi môi gợi cảm lên, u oán nhìn cô.“Vậy xem phim ma đi!” Lâm Phàm kích động quay đầu hỏi ý kiến Tần Vịnh, Tần Vịnh đang định nghiêm mặt từ chối.“Lúc nhỏ tôi thích nghe bà ngoại kể chuyện ma lắm nhưng bà kể đi kể lại chỉ có bấy nhiêu chuyện.”“… Được.” Tần Vịnh trúng tà đồng ý, gật xong rồi hắn hận không thể cắn đứt lưỡi nhìn cô giống như đứa bé hoan hô nho nhỏ, cầm remote lên hào hứng điều khiển ti vi, hắn lại cảm thấy, đáng!Mười phút sau hắn hối hận rồi, bởi vì căn bản hắn không dám ngó màn hình, mắt cứ nhìn trần nhà chằm nhạc nền quỷ quái không ngừng từ trong ti vi chui vào tai hắn.“Anh đi lấy đồ ăn cho em.” Nhịn hết nổi Tần Vịnh bật dậy chui tọt vô nhà bếp, mở tủ tìm đồ ăn vặt, nghe tiếng nhạc nền phối hợp với cảnh quay khủng bố qua mãi đến khi ti vi vọng ra tiếng nhân vật đối thoại bình thường hắn mới cầm một bịch khoai tây chiên vô.“Cám ơn.” Lâm Phàm cảm động cười với Tần Vịnh, ông tổng tốt thật.“Á!!!!!!!!!!!!!” Tiếng phụ nữ thét chói tai vang ra từ ti vi, Tần Vịnh giật thót như con mèo hoang xù lông bay vèo lên sofa, cầm lấy gối ôm.“Ông tổng, anh sợ à?” Lâm Phàm không sợ ma mà bị Tần Vịnh hù cho giật mình.“Giỡn… giỡn hoài, anh mà sợ… sợ sao?” Hoảng tới nỗi lắp bắp, Tần Vịnh còn già Phàm tán thành, “Phải, người nào sợ lá gan cũng quá nhỏ đi.” Đối với cái người trên tay có mấy mạng người như Lâm Phàm mà nói, sức đề kháng khá mạnh mẽ.“Khụ… anh đi toilet…” Mười phút sau, Tần Vịnh lại nhịn hết nổi bắt đầu mắc Phàm vất vả dời ánh mắt lưu luyến khỏi màn hình sang bóng lưng của tổng bị hư thận hay sao vậy cà, mười phút mà đi những ba lần.“Ông tổng, vừa rồi anh không xem được, có cần tôi tua lại lần nữa không?” Lâm Phàm hiểu ý người khác, đề Vịnh hoảng hồn vội vàng từ chối, “Không cần không cần! Coi tiếp đi.” Tua lại lần nữa có phải muốn mạng của hắn không?Rốt cuộc, giày vò hắn đến khi kết thúc vừa đúng 12 bị đi tắm rửa ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại quỷ quái vang lên trong căn phòng đóng kín một cách đường đột, lông tóc Tần Vịnh dựng đứng, mắt trợn trừng nhìn điện thoại, thấy Lâm Phàm thản nhiên chuẩn bị nhoài người lấy điện thoại, hắn vội vàng níu Lâm Phàm lại “Không được nghe!”Lâm Phàm không hiểu nhìn hắn “Sao vậy?”“Em quên vừa nãy trong phim chiếu gì à?” Tần Vịnh sợ hãi nhắc nhở, bộ phim vừa xem tên là The Ring, bây giờ vừa đúng nửa đêm! Cú điện thoại này nói không chừng là hồn ma.“Ông tổng, phim ảnh đều gạt người hết.” Lâm Phàm an ủi, vỗ vai hắn, còn nói mình không ngay là ông tổng nhát gan mà, chẳng trách không dám ở nhà một một tay cầm lấy điện thoại, mặc kệ Tần Vịnh phản đối.“A lô?”“Tút…” Đầu dây bên kia chỉ có tiếng báo bận, dường như bị ngắt, Lâm Phàm nhún vai đặt điện thoại xuống, quay đầu liền bị gương mặt xanh lè của Tần Vịnh làm giật nảy người, “Anh không sao chứ?”Tần Vịnh đờ đẫn lắc đầu, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.“Ông tổng, rửa mặt rồi ngủ thôi, tối nay tôi ngủ sofa.” Lâm Phàm tốt bụng muốn ông tổng có cảm giác khách đến như ở nhà, vì thế chắc chắn phải nhường phòng ngủ và giường mắt Tần Vịnh dần dần có tiêu cự, nói với Lâm Phàm “Anh cần em nhường sao? Sofa của anh.” Nói xong mặc kệ Lâm Phàm phản đối lại bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ, kế đó cầm áo ngủ mang theo trước đó đi vào phòng ảnh trong phim ma vừa nãy từng màn từng màn một bắt đầu diễu qua trong óc hắn, tiến hành bổ tốc độ hai trăm phần trăm rửa ráy sạch sẽ hắn mặc áo ngủ chạy vào phòng khách, leo lên sofa chuẩn bị tạm đường chủ tịch Tần thị, vì cua gái mà phải chen chúc trên sofa thế nghĩ càng bất bình, gió bắt đầu lùa qua cửa sổ không đóng, thổi vù quay đầu vừa vặn đối diện với ảnh thờ bà ngoại, giật mình bật dậy xộc vào phòng Phàm nằm trên giường đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, thấy hắn hoảng hốt luống cuống xông vào, nghi hoặc nhìn hắn “Ông tổng?”“…” Tần Vịnh nhìn cô chằm chằm không nói, bởi vì hắn không biết nói gì.“Ông tổng… có phải anh sợ không?” Lâm Phàm nhìn thấy một tia kinh hoảng trong mắt hắn, sớm biết ông tổng nhát gan như vậy hồi nãy đã không đề nghị xem phim ông tổng sợ chết khiếp cô làm sao ăn nói với ông chủ tịch.“Im!” Lúc này Tần Vịnh rất muốn mạnh mồm nói không có nhưng nói không thì phải ngủ ở phòng nhiên mắt sáng lên, quay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chụp cái chăn trên sofa lại quay ngoắt vào phòng ngủ, đóng cửa phòng phóng cái vèo lên giường.“Anh sợ, em phải ngủ với anh.”Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn ông tổng mới giây trước còn hung hăng nạt cô im, bây giờ khuôn mặt đẹp trai đầy ấm ức khiếp đảm, không khỏi trào dâng tình thương của người mẹ.“Vậy anh ngủ sát vách đi, lúc nhỏ tôi sợ bà ngoại đều để tôi ngủ bên trong.”Tần Vịnh vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dễ dàng như thế, mở cờ trong bụng còn nhớ gì ma với chả tức ngoan ngoãn nghe lời leo lên, chui vào sát vách nằm hương đặc trưng của con gái trên người Lâm Phàm tràn ngập khứu giác của hắn, đầu óc không khỏi chạy loạn lên, đang chần chừ có nên thừa dịp ăn chút đậu hũ hay không, ai ngờ lại bị Lâm Phàm xuống tay trước.“Đừng sợ đừng sợ, có ma tôi chắn giúp anh, ngủ đi.” Lâm Phàm dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng rộng rãi cường tráng của Tần Vịnh, nhỏ nhẹ vỗ về mặt với dáng vẻ thần thánh trong sáng này của cô, hắn thật sự không có dũng khí chơi bẩn, nửa ngày nản lòng vùi đầu vô gối, chửi thầm, có phải Lâm Phàm cố tình cho hắn xem phim ma đặng thừa cơ ăn đậu hũ hắn không?Kỳ quặc là hơi thở ấm áp thơm tho của Lâm Phàm lượn lờ chung quanh, hắn dần dần thả lỏng người, chìm vào mộng Phàm nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp hắn, nhìn gương mặt nghiêng một bên ngủ say, tuấn tú trắng nõn, đường nét rõ ràng, lông mày như vẽ, lông mi dài mảnh lại dày, yên lặng rủ trên đôi mắt phản chiếu bóng râm mờ mờ, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng gợi tổng rất ưa nhìn, còn đẹp hơn con Phàm thưởng thức xong, đưa ra kết luận rồi thò tay tắt đèn ngủ cạnh giường, thiếp sớm, ánh nắng chiếu qua cửa kính rơi vào trên gương mặt ngủ say của Tần nhạt phủ một lớp sáng vàng êm ái trên khuôn mặt góc cạnh của mi dày mảnh khẽ rung rung, đôi mắt nhập nhèm mở ra, nhất thời không phản ứng kịp người đang ở nơi nhắm mắt chìm vào suy nghĩ vài giây, hắn đột ngột mở choàng mắt nhìn phần giường trống không bên cạnh, tối qua hắn ngủ lúc nào? Uất ức quá! Giả vờ tội nghiệp uổng công rồi!Rầu rĩ ngồi dậy đi ra phòng khách, phát hiện Lâm Phàm không ở nhà, Bây giờ cô què một chân còn đi đâu được? Tần Vịnh hoảng hốt vòng ba vòng trong căn phòng bé xíu, đến tủ lạnh cũng mở ra xem cô có trốn trong đó định tất cả đều không có, mặc kệ trên người còn đang mặc áo ngủ, chân đi dép lê hắn phi xuống lầu, thử tìm trong khu chung nhiên mới xuống lầu không tới một lát liền thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Phàm, chống gậy đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn tức anh ách xoạc cẳng đi tới chỗ cô.“Em giỏi nhỉ! Què chân còn tự xuống lầu mua bữa sáng!” Tần Vịnh thật muốn tóm cô lên đánh cho một trận, hoặc hôn dữ dội một hồi, biện pháp sau không sai nha! Tần Vịnh lại xuất thần mua bánh bao, Lâm Phàm và ông chủ tiệm đều bị Tần Vịnh làm giật mình, Lâm Phàm vội vàng giải thích với hắn, “Tôi thấy anh ngủ ngon nên không gọi, sợ anh dậy đói bụng nên xuống mua bánh bao xá xíu anh thích ăn trước đó.”Mọi người nghe đều cảm thấy mập mờ, cô vợ nhỏ này thật biết thương chồng, chân què còn mua đồ ăn sáng nữa.“Hừ! Theo anh đi lên.” Lòng Tần Vịnh còn ngọt hơn đường phèn nữa, nhưng mặt thì vẫn thối Lâm Phàm định đi lên lầu “Khoan đã, còn chưa lấy bánh bao.” Lâm Phàm đã quen bị hắn bế vội vã la lên, vươn tay cầm lấy bánh bao từ tay bà ngờ bà chủ tiệm lại hâm mộ nói với cô “Ông xã cô tốt với cô ghê, nhìn lại đẹp trai! Cứ thế xỏ dép lê chạy xuống, ha ha.”Lâm Phàm chuẩn bị giải thích, Tần Vịnh lại cười toe toét khiêm tốn mấy câu với bà chủ, không đợi cô nói trực tiếp cướp vợ sải cẳng đi khỏi hiện trường, để lại một đám người hiểu chủ tiệm bánh bao mặt mày đầy xuân tình nhìn ông chủ nói “Năm đó ông cũng bế tôi như thế, hôm nay về nhà ông lại bế tôi lên lầu một lần đi.”Miệng ông chủ rúm ró “Bây giờ cân nặng của bà gấp hai lần bà năm đó, bán bánh bao đi!”
“Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt.“Rõ!” Cô gái cao gầy đứng thẳng người, nét mặt bình tĩnh.“Không có chuyện gì thì về đi, nhớ sắp xếp báo cáo đàng hoàng.” Sĩ quan có phần luyến tiếc cô lính đặc công xuất sắc này. Tuy cô không đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào nhưng lại thuộc nhóm toàn năng, có điều bao nhiêu năm nay chưa từng xin nghỉ phép lấy một lần, có thể nói là không đặt chân ra khỏi doanh trại nửa bước. Lần này đột nhiên đề xuất yêu cầu chuyển ngành, còn xác định thành phố công tác nữa, làm ông trở tay không kịp.“Rõ!” Lâm Phàm thực hiện nghi thức chào tiêu chuẩn, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng.“Lâm Phàm, có thể nói cho tôi biết lý do không?” Sĩ quan thật sự không dằn lòng được, mở miệng hỏi Phàm lại làm một cú xoay người đúng chuẩn, “Báo cáo thủ trưởng, bà ngoại tôi báo mộng cho tôi, muốn tôi thay bà về quê của bà!”Mặt sĩ quan đen thui, miệng co giật, bó tay nửa ngày đành xua tay ra hiệu cho cô đi huấn luyện rộng thênh thang, Lâm Phàm cõng ba lô hành lý to đùng đứng một bên vẫy tay với đám con gái trên sân.“Phàm tử! Cậu định đi bây giờ sao?” Một cô gái da đen đáng yêu lưu luyến hỏi.“Phàm tử, cậu định mặc vậy mà đi?” Một nữ đặc công khác dáng dấp xinh đẹp khinh khỉnh nhìn cách ăn mặc của Lâm Phàm. Áo thun ba lỗ màu đen bó sát người, quần sooc jean rách te tua cùng giày lính màu đen.“Sao hả? Khó nhìn lắm à?” Lâm Phàm hiền như cục đất nhìn lại mình. Tuy mấy năm trời không nghỉ phép, nhưng lúc nhận nhiệm vụ đặc biệt cũng rời doanh trại, con gái bên ngoài hình như cũng ăn mặc thế này.“Chậc chậc! Đứng đây chờ tớ!” Cô gái xinh đẹp chạy như bay vào phòng ngủ, động tác mạnh mẽ vượt qua một đống chướng ngại vật.“Phàm tử, đừng quên viết thư cho bọn tớ đấy!” Các đồng đội đều tỏ vẻ bịn rịn không rời trước việc Lâm Phàm rời đi. Bọn họ luôn cho rằng cả đời này Lâm Phàm đều ở trong đội đặc công.“Ừ! Nhất định tớ sẽ viết thư cho các cậu!” Lâm Phàm trịnh trọng cam đoan, hốc mắt cũng đỏ cả mọi người đều không nhịn được dời mắt đi, giả đò như bị hạt cát bay vào mắt, mạnh tay chùi đi hơi nước đáng ngờ. Sân huấn luyện thoáng đãng nhất thời lặng thinh.“Phàm tử, không phải cậu gấp gáp đi lấy chồng đấy chứ?” Một nữ chiến sĩ thấy mắt mọi người đều đỏ hoe, bắt đầu trêu Lâm Phàm, thử xua đi không khí buồn bã.“Ha ha, tương lai tớ chờ gả cho con cậu đấy!”“Đến rồi đến rồi!” Nữ chiến sĩ xinh đẹp cuối cùng cũng quay lại, “Ôi mẹ ơi, rặt một lũ mắt thỏ thế này! Không có tiền đồ gì cả! Phàm tử là đi tới cuộc sống mới! Đi chiến trường mới! Nhìn các cậu xem! Phàm tử đừng để ý bọn nó, mấy bộ đồ này cậu cầm theo, ra ngoài đừng ăn mặc lôi thôi thế này! Đàn ông tốt bị hù chạy hết cho coi!”Lâm Phàm hơi bối rối, nhận lấy mấy bộ đồ thật đẹp.“Trân Hương à! Mấy bộ này cậu mới mua, chắc mắc lắm hả? Tớ không thể lấy được.”“Cầm quần áo lăn mau! Bà đây có tiền!” Trân Hương túm quần áo nhét bừa vào ba lô trên lưng cô sau đó đẩy cô đi, xe quân sự ngoài cửa không chờ Phàm bị đẩy đi mấy bước, ngoảnh đầu lại muốn nói rồi thôi, cuối cùng mím môi sải bước đi ra cổng.“Nè Trân Hương, cậu cũng biến thành con thỏ rồi!” Cô nàng da đen dụi dụi mắt mình, chỉ vào mắt Trân Hương nói.“Gió thổi mắt tớ! Gió thổi một lúc là chảy nước!” Trân Hương bướng bỉnh cãi lại, đưa mắt tiễn Lâm Phàm lên xe, xoay người tiếp tục huấn xe lửa nhộn nhịp, Lâm Phàm cõng ba lô hành lý to gần bằng mình mờ mịt đứng giữa biển thở dài, túm chặt dây đeo trên vai tìm một chỗ thoáng đãng đứng chờ tuyến xe, ánh mắt sắc bén luôn quan sát đoàn người đến đến đi đi, mỗi người đều có đích đến của nhiều người làm thuê cũng cõng bao hành lý lớn trên lưng như cô, kẻ ngồi người đứng. Một số người tụm năm tụm ba lại cười cười nói nói, tuy ăn bận mộc mạc, ngón tay đen đúa thô ráp vì lao động cực nhọc kẹp thuốc lá rẻ tiền nhưng khuôn mặt vẫn tràn trề hạnh phúc. Một số phụ nữ bồng bế con thơ, đút nó ăn mì sợi cùng vài món ăn đơn giản. Một nhóm người quần áo cũ mèm nhưng sạch sẽ, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất chờ. Không khí có chút xám xịt, cũng có những bạn nam nữ thời thượng, xách giỏ xách đẹp cúi đầu nghịch điện thoại. Còn có mấy tên trộm vặt lấm la lấm lét thừa dịp hành khách nghỉ ngơi thò tay vào túi người ta trộm gì đó. Hả? Móc túi?“Mẹ kiếp! Ăn cắp đừng chạy!” Tiếng thét kinh hồn này không phải Lâm Phàm mà là ông chú bị trộm. Chỉ thấy ông chú hằm hè đuổi theo tên trộm, kết quả gã kia móc ra một con dao, mặt ông chú lập tức hiền lành lại, đứng cách tên trộm mấy bước nhìn ví tiền của mình tiếc rẻ, lại liếc con dao trong tay gã, đầu óc đấu tranh kịch con chung quanh vừa thấy hung khí, không ít cô gái không kềm chế được hét lên, không người nào dám tiến lên phía nhiên, tay cầm dao của tên trộm bị một cánh tay mảnh mai bẻ ngoặt ra sau. Tên trộm bị đau lỏng con dao trong tay, rớt xuống đất nghe “keng” một tiếng. Lâm Phàm tàn nhẫn tặng cho một đá nữa, cái chân thon dài cân đối giơ thẳng lên không, tên trộm bị một đá đó bay lên trời rớt thẳng xuống màn hình tinh thể lỏng trên cây cột nhà giữa đại sảnh chờ xe, nửa ngày không cục cựa. Tất cả mọi người ở hiện trường nháy mắt lặng như Phàm xoay xoay cổ chân, sải đôi chân dài đi đến cạnh tên trộm, nhặt ví tiền lên đưa cho ông chú đã đờ đẫn.“Bác à, ví của bác.”“Hả? Ồ! Cám ơn bà chị!” Ông chú giật mình phản ứng lại, vội vàng cầm ví, cảm ơn Lâm Lâm Phàm đen thui. Bà chị? Cô mới 24 mà ông chú này bèo lắm cũng 42 rồi, kêu cô bà chị?“Bác báo cảnh sát đi, tôi phải lên xe rồi.” Loa phát thanh đã thông báo đến số chuyến tàu của cô, cô chỉ vào tên trộm nằm trên đất nói với ông chú.“Ầy! Vâng vâng! Cô đi đi!” Ông chú đáp theo phản Phàm cười nhạt, đi tới khu soát vé.“Này! Bà chị! Để lại số điện thoại đi!” Ông chú gào lên sau Phàm tối tăm mặt mày, không quay đầu lại, kêu ai bà chị!Sau mấy giờ ngồi tàu, cuối cùng Lâm Phàm cũng về tới quê nhà nơi cô sống từ nhỏ, đứng ở ngã tư nhìn người qua lại mà có cảm giác như đã qua mấy đời. Móc cái chìa khóa cũ rích từ góc sâu nhất trong ba lô, ngón tay cái vuốt ve nhè nhẹ. Cuối cùng quyết định gọi xe, cô rời khỏi đây quá lâu đến nỗi đã quên mất đi về nhà thế nào rồi.“Cô đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.“Đi khu XX đường XX.”“Được ạ! Có điều chỗ đó bây giờ giải tỏa hết rồi, chỉ còn sót vài căn nhà cũ không có ai ở thôi. Cô tới đó tìm người à?” Có vẻ như tài xế là người nhiều chuyện.“Về nhà.”Tài xế có cảm giác cô gái trên xe tâm tình không tốt, không muốn tán dóc, biết điều trề môi chuyên tâm lái nắng xuyên qua tán lá sặc sỡ rọi vào cửa sổ xe, Lâm Phàm nhìn ra ngoài, có chút thất từng tự hỏi mình, bà ngoại mất rồi cô có phải là trẻ mồ côi hay không. Song cô biết, về tinh thần thì phải, thực tế hoàn toàn không phải. Bởi vì ba mẹ cô còn khỏe mạnh, sau khi cô ra đời không lâu thì ba mẹ li dị, mạnh ai nấy đi con đường công danh của mình. Từng một lần muốn cho cô làm con nuôi. Là bà ngoại tuổi già sức yếu nhẫn nhục nuốt nước mắt đem cô về căn nhà đơn sơ, lấy sữa bột rẻ tiền nhất cùng nước cơm đút cho cô từng chút một, nuôi cô nhớ năm cô sáu tuổi, bà ngoại hiền hậu nói, “Phàm Phàm, bà ngoại dẫn con qua nhà cô chơi, con gom đồ chơi của con lại đi.”Cô gật đầu hiểu chuyện, tự sắp xếp túi nhỏ của mình, sau đó cùng bà ngoại ngồi xe ba bánh chạy điện đi tới nơi gọi là nhà cô.“Bà ngoại, đây đâu phải đường tới nhà cô, bà không cần con nữa sao.” Cô nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng. Rất nhiều người nói với cô, cô phải ngoan. Nếu không ngoan bà ngoại sẽ không cần cô nữa. Cũng có rất nhiều người nói, cô sẽ bị cho đi vì bà ngoại lớn tuổi quá rồi, không thể nuôi cô khôn nhiên, lúc bà ngoại nghe thấy giọng nói non nớt sợ hãi của cô thì nước mắt lưng tròng.“Bà ngoại, bà đừng bỏ con. Con sẽ nấu cơm, giặt đồ giúp bà. Sau này con sẽ ngoan ngoãn học bài, lớn lên kiếm tiền nuôi bà, bà đừng bỏ con.” Tuy rằng nhỏ dại, vừa thấy bà ngoại khóc là cô biết hết hy vọng, hoảng hốt ôm chân bà ngoại khóc ngoại khóc không thành tiếng, nửa ngày gật đầu dứt khoát “Bà ngoại không bỏ con, chỉ dẫn con tới nhà một cô họ khác chơi mấy ngày lại về, được không?”Cô bán tín bán nghi túm chặt ống quần bà ngoại khóc nơi, cô gặp người gọi là cô họ. Rất nhiều năm về sau cô mới biết, lúc đó người nọ có ý định nhận nuôi cô. Nếu khi ấy cô không phát hiện ngay, ôm bà ngoại nói mấy câu khiến bà ngoại thay đổi ý định, cô đã thành con nuôi người kia này bà ngoại nói với cô, bà lớn tuổi quá rồi, sợ không chờ đến lúc cô trưởng thành nên mới tìm một nhà tốt bụng, hi vọng cô được sống tốt tuổi, lần đầu tiên cô gặp ba mình. Cao to vạm vỡ, nhưng nhìn có vẻ rất hung dữ. Cô trốn sau lưng bà ngoại, sợ hãi nhìn ông ta.“Mẹ, tôi vẫn kêu bà một tiếng mẹ. Nếu Lam Lam trở về nói muốn dẫn Lâm Phàm theo, kiểu gì mẹ cũng không được đồng ý. Phải đưa cho tôi hai trăm ngàn! Bằng không cô ta đừng hòng đòi được đứa con này!” Ba uống say, ở nhà bà ngoại nói xằng nói bậy, loại điều kiện quái đản như vậy cô nghĩ không ra, bao nhiêu kẻ vất hết mặt mũi mới nói ra tuổi, cuối cùng cô cũng gặp được mẹ. Rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng người cao gầy, còn có đôi mắt to tròn biết nói nữa. Cô đứng trước mặt mẹ, chần chừ không biết có nên mở miệng gọi “mẹ” hay không. Bởi vì, từng có người gạt cô, nói với cô “mẹ là mẹ con đây, kêu mẹ đi”. Cô nghe xong rất mừng rỡ, gọi mẹ, cứ bám riết lấy cô cùng người kia chịu hết nổi nói với ngu, sao tao là mẹ mày được, tao mới mười tám tuổi.“Mẹ, con kết hôn rồi.” Bà ta nói với bà ngoại, chỉ liếc con gái mình sơ sơ rồi thôi.“Ừ, kết hôn rồi thì tốt, khi nào con dẫn Phàm Phàm đi theo?” Bà ngoại vẫn thiên vị con gái mình, không có nói cho con biết ba Phàm Phàm uống say nói bậy cái gì.“Mẹ… anh ấy không biết con có con gái… con không dám cho anh ấy biết, hay là mẹ cứ giúp con nuôi Phàm Phàm đi.” Bà ta nói vẻ khó ngoại thừ người nửa ngày mới nói, “Được… được… con đi đi, chờ sau có dịp lại nói với nó.”Mấy năm sau, cô gặp cả ba lẫn mẹ tổng cộng không tới 10 lần, bọn họ cũng chưa hề đưa bà ngoại tiền nuôi cô lấy một đồng. Bà ngoại từng phải vác khuôn mặt già nua đi hỏi vay tiền bà con họ hàng cho cô đóng học phí. Có người nói, “Ối trời, không phải con gái bà với ba Lâm Phàm rất nhiều tiền sao? Sao còn muốn bà mượn tiền đóng học phí?”“À à, chúng bận, bận quá, không có thời gian về, tôi cũng không hỏi chúng.” Bà ngoại còng lưng đi theo người ta cười hà hà.“Bà ngoại! Sau này con nhất định kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua cho bà một căn nhà thật lớn! Cho bà ăn món ngon nhất! Mặc đẹp nhất!” Cô đỡ bà ngoại về nhà, đi trên đường thề son sắt với bà ngoại.“Ha ha, đợi Phàm Phàm lớn là bà ngoại được hưởng phước rồi!” Bà ngoại bước đi, chân lớn chân nhỏ dựa vào nhau đi về căn nhà đơn sơ. Có điều bà không chờ được đến ngày hưởng phước.
Truyện Audio CV Ngôn Tình Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi 113 người đang đọc truyện này. Tác giả Phạm Thu Thể Loại Ngôn Tình Tình trạng Full Lần Cuối Cập Nhật 1 năm trước Năm xuất bản 2017 Số Chữ 124,522 Truyện Dịch 100% Lượt xem 11,418 Từ Khoá co vo dac cong ngoc nghech cua toi co vo dac cong ngoc nghech cua toi full co vo dac cong ngoc nghech cua toi prc doc truyen co vo dac cong ngoc nghech cua toi Tác giả Phạm Thu, Lần Cuối Cập Nhật 1 năm trước Thể Loại Ngôn Tình Tình trạng Full Nghe từ đầu Tổng đề cử Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi Đã có 1 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương truyện, mời các bạn đón xem. Tags co vo dac cong ngoc nghech cua toi co vo dac cong ngoc nghech cua toi full co vo dac cong ngoc nghech cua toi prc doc truyen co vo dac cong ngoc nghech cua toi Mới nhất Chương 0076 Phiên Ngoại 5 Kiếp Sau 5 năm trước Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi Tổng đề cử 1 Tuần 176 Tháng 4328
co vo dac cong ngoc nghech cua toi